Thơ Nguyễn Hồng Vinh
VHO - PGS.TS Nguyễn Hồng Vinh (bút danh Hồng Vinh, Duy Nguyễn, Song Nguyễn), quê quán xã Hồng Quang, huyện Nam Trực, tỉnh Nam Định. Nguyên Ủy viên BCH Trung ương Đảng; nguyên Tổng biên tập báo Nhân Dân; nguyên Phó trưởng ban Thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương; nguyên Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam…
Trong khoảng 15 năm trở lại đây, Nguyễn Hồng Vinh đã xuất bản 10 tập thơ. Đây thực sự là một thành quả lao động sáng tạo đáng trân trọng bởi bên cạnh những thi phẩm ông vẫn cho ra mắt bạn đọc đều đặn những tác phẩm báo chí chính luận đề cập đến nhiều vấn đề quan trọng, cấp thiết của đời sống xã hội dưới góc nhìn sâu sắc của một nhà báo lão thành. Nói đến thơ Nguyễn Hồng Vinh rất nhiều người cùng chung một cảm nhận, đó là thơ ông không màu mè, tô vẽ, không uốn lượn chữ nghĩa, vần điệu. Thơ Nuyễn Hồng Vinh dung dị, mộc mạc về câu chữ, ngôn từ và chính điều đó đã tạo cho người đọc niềm thấu cảm trước sự chân thành, ấm áp của môt tâm hồn luôn ngập tràn nhiệt huyết. Đề tài trong thơ Nguyễn Hồng Vinh rất phong phú, đa dạng, luôn ngồn ngộn chất liệu của cuộc sống hôm nay. Đó là thành quả của sự kết hợp giữa góc nhìn đa chiều, sắc sảo của một nhà báo với tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của một thi nhân.
Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc chùm 5 bài thơ là những sáng tác mới nhất của tác giả Nguyễn Hồng Vinh.
CHIỀU SÓC SƠN
Tặng Dương Kỳ Anh
Nắng loá cánh đồng
Trơ nửa thân gốc rạ
Những luống cày nối nhau
Cong mình phơi mùa ải
Huyện lộ nhở nham đá nhọn
Cuối năm đường rộng gấp hai
Thêm nhiều nhà ngói mới
Nhô giữa cây và cây
Nhà vườn Sóc Sơn bạn tôi
Con chữ rộn ràng trên giấy:
Giọt mồ hôi người nông dân ròng ròng trưa hạ
Tô mì thợ công trường ca ba
Người lính đảo viết thư tình trên sóng…
Tất cả vì đất nước yên bình!
Việt phủ Thành Chương tấp nập
Lũ lượt du khách bốn phương
Mạch sống chiều sâu Tổ quốc
Hiện hình qua những công trình
Từ người nghệ sĩ tài năng!
Sóc Sơn rộng dài đồi - ruộng
Ngổn ngang bao việc cần làm
Xóa cái nghèo ngàn năm
Tự làm giàu đời sống
Hy vọng chảy âm thầm
Nhịp bước đôi chân vững chãi…
Sóc Sơn 19/9/2023
THU ĐÃ VỀ
Em đã mang Thu đi
Trời Hà thành vần vũ
Mưa trút nước ngập đường
Cây lặng nhìn ủ rũ…
Thu rực vàng nơi đến
Nắng soi hồng má em
Có đám mây sà thấp
Muốn cướp đi Nàng Tiên?!
Nào biết em đêm đêm
Lúc trở mình thao thức
Có bóng ai thoảng qua
Trong giấc mơ hạnh phúc?
Hà thành nắng bừng lên
Khi máy bay hạ cánh
Thu đã theo em về
Nước Hồ Gươm xanh thắm!
Một tuần em xa vắng
Dù thấy hình ti vi
Muốn gửi lời sâu lắng
Chỉ trong mơ thầm thì…
Tháng 10/2023
KHI EM XA…
Mưa đã thôi sập sùi
Trời cao lên mấy tấc
Mây vẫn giấu mặt trời
Kìm bình minh thức giấc!
Xa em mới hơn tuần
Đêm dài như cả năm
Gió lùa qua khe cửa
Nửa chăn vẫn dành em…
Chiều tha thẩn dọc sông
Mong con tàu cập bến
Nước vần vũ cuộn dòng
Tàu chở em lỡ hẹn!
Anh ngắm cánh đồng cúc
Nơi kỷ niệm chúng mình
Sao màu vàng nhòa nhạt
Có phải vì vắng em?
Chưa khuya đường Thanh Niên
Người và xe thưa thớt
Liễu ủ rũ bên hồ
Đồng hồ như đứt cót?!
Sớm nay chim bỗng hót
Báo tin vui em về
Ôm bó hoa cúc đỏ
Tặng em ngay triền đê
Đời mỗi người như sông
Lúc ầm ào cuộn sóng
Khi lững lờ nước cạn
Giữ sao tâm cân bằng?!
Em đã về tổ ấm
Nắng nhảy múa ngoài thềm
Canh heo măng thơm nức
Quà em từ rừng xanh…
Tháng 9/2023
Tác giả Nguyễn Hồng Vinh
ĐƯỜNG ĐẾN TRÁI TIM
"Trái đất không có con đường sẵn
Người đi nhiều sẽ thành ĐƯỜNG!"
(Lỗ Tấn)
Anh đến với em
Trải bao ngả đường ghềnh gập
Qua sông sâu nước cuộn
Qua núi đá điệp trùng
Giữa nắng mưa dầu dãi
Với khổ đau, thất vọng
Đường vẫn chưa hiện hình!
Có lẽ anh chưa hiểu
Độ lắng nội tâm em
Anh nhìn đời chưa thấu
Mang niềm tin khờ khạo
Đường đến Tim chẳng dài?!
Chắc em đang trải nghiệm
Thử sức người vượt sông
Đo độ bền kiên nhẫn
Chiều sâu lòng thủy chung?!...
Những lúc ngồi tâm tình
Em kiệm lời, dè dặt
Một điệp khúc cất lời:
Quả còn xanh, chưa vội!
Phượng nở mùa thứ bốn
Anh xuống tàu viễn dương
Em gửi dòng tin ngắn:
“Sẽ đợi anh lúc về
Đón ngày vui vừa chín!”
Trùng dương mênh mông sóng
Đường đi nhờ la bàn
Trong tâm anh náo nức:
Chính em người dẫn đường!
Tháng 9/2023
MONG THU VỀ CÙNG ANH
Tháng 8 âm vẫn nóng
Em giấu Thu vào mây
Và lọc từng con chữ
Gửi hồn vào hàng cây
Anh như khách bộ hành
Dạo hồ Gươm lặng lẽ
Cầu Thê Húc phơi mình
Chói đỏ trong lửa nóng!
Ngày nào thơ em viết
Thuyền đưa ra Tháp Rùa
Hai ta đùa tìm trốn
Quên cả tiếng chuông chùa!...
Có lẽ là quá vãng
Liễu đâu còn thướt tha
Nước hồ như vơi cạn
Bồng bềnh mấy cánh hoa!
Biết em đang tận tâm
Gieo cánh đồng chữ nghĩa
Dồn cách tân thơ mình
Xóa tư duy xưa cũ!
Song đời đâu chỉ thế
Mọi quá khứ dễ quên?
Tình người là điểm tựa
Giữ hồn thơ lâu tàn
Có thể sau sóng lừng
Quá khứ bỗng hiện hình
Em thấy cần chắt lọc
Để Thu về cùng anh!
Tháng 9/2023